Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

[Oneshot][PG-13] Máu chảy ra từ lưỡi dao sáng bạc!

MÁU CHẢY RA TỪ LƯỠI DAO SÁNG BẠC



Author: Hà Khanh
Rating: PG-13
Pairing: Only YooSu~
Disclaimer:they just belong to them
Summary:


Máu!Dao!
Đỏ!Sáng bạc!
...Và sự thèm khát...


Note:
_ Fic viết theo motif điên loạn và có đôi chút mông lung. Nếu đọc k hiểu ứ phải tại Au TT^TT
_ Làm ơn dù có hay dở thì cũng đừng mang fic ra ngoìa nêu chư có sự đồng ý của Au *rưng rưng*
_Lần đầu Au viết fic YooSu nên có gì thiếu sót readder bỏ quá~~




.
.
.





Lần đầu tiên tớ gặp cậu, tớ nhớ ngày đó cậu cầm trên tay một con dao sáng choang bê bết máu. Cảnh tượng ấy với tớ... thật tởm lợm Yoochun à! Cậu với điệu cười ngây dại. đờ đẫn xoay con dao sáng như gương đưa đẩy ánh mặt trời phản chiếu. Chẳng hiểu sao, tớ không báo cho ai đó về những cái xác mà tớ giúp cậu vứt đi. Xóa sạch dấu vết! Cậu không tỏ ra mình bị tâm thần như khi cầm dao trên tay, khẽ đưa ngón cái lên quệt vào môi dưới nói một câu thật bình tĩnh


"Cám ơn!"


Lúc ấy, tớ đơ ra chẳng biết làm sao, cho tới khi tiếng đập cửa xe vang lên, tớ chạy vội lại


"Er...an...anh, cho tôi biết về anh một chút được không?" - Tớ chẳng biết hỏi sao, nhìn cậu già dặn quá, tớ gọi "anh" ngọt xớt.


"Để làm gì? Báo cảnh sát à?" - Thế là cậu quay kính lên và phóng thẳng. Tớ lầm lũi trèo lên xe đạp hì hục đi về nhà.



.
.
.
.



Ngày hôm sau, tớ gặp cậu ở lớp Đại học mới. Cậu tiến tới làm quen như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu hỏi tên tớ như không, còn nói trông tớ quen quen... Thế là tớ gọi cậu là "cậu"! Gượng gạo quá mức!




Chẳng hiểu sao tớ và cậu lại thân đến thế. Vì tớ hiểu cậu? Vì cậu nói cảm thấy an toàn khi ở bên tớ? Tớ thì không nghĩ thế, là vì tớ thấy được con người thật của cậu! Giết người không ghê tay...




Tớ bạo dạn gọi cậu lên sân thượng của trường ăn trưa, tớ có điều muốn nói...




"Sao vậy Junsu? Trưa nắng như vậy..."




"Yoochun à. Er...Tớ thấy cậu..."




"Thấy gì?" Cậu cúi xuống nhìn tớ, mặt tớ đỏ gay mất 




"Thấy cậu giết người!" - Cố nhắm mắt nhắm mũi nói liến thoắng, và lại cắm mặt vào ăn, chờ đợi phản ứng từ cậu...
.
.
.
.
.



~ Yoochun 's POV ~


Hóa ra, cậu ta biết tôi giết người! Lặng người chống tay ra sau, tôi để nắng chiếu xuyên qua mặt mình.




"Junsu à, tớ bị tâm thần"




Cậu ta tròn mắt nhìn tôi. Tôi cười, dùng hai tay cấu vào má cậu ta day đi day lại.




"Dễ thương quá, Junsu à ~" - tôi buông tay, ngả người lên trời, thả hồn vào tia nắng và kể - "Có lần tớ đi khám tâm lí, bác sĩ bảo tớ bị tâm thần phân liệt. Đúng thế, Junsu ạ! Mỗi khi nhìn thấy dao và máu cùng hiện hữu, tớ lại phát bệnh. Tớ thấy nó đẹp và mọi giá tớ phải nhìn thấy nó! Nhưng sau đó...tớ lại chẳng nhớ gì. Nên..." Tôi thở hắn ra "...tớ chưa có bị phát hiện..." tôi mở lon bia tu ừng ực.




"Ừm..." Cậu ta trả lời tỉnh bơ, tôi cũng thế, chắc tôi và cậu ta là hai kể điên!




Chuông reo báo hết giờ ăn trưa, tôi trở về lớp với cái bụng rỗng. Chọn chỗ cạnh Junsu, tôi cần cậu ấy, cần sự ấm áp và an toàn cậu ấy mang lại.




"Yoochun...Cậu vì tớ... mà thay đổi không?"




"Vì sao?" Tôi ném cho cậu ta cái nhìn khinh bỉ và bất cần.




"Có lẽ...tớ yêu cậu! Tớ tin bản thân có thể giúp cậu!"




"Vậy thì được!" Tôi đáp và nằm gục xuống bàn để ngủ. Tôi cũng không biết là ảo tưởng hay có thật, mà như có ai đó khẽ ôm tôi và thì thầm




"Yoochun à, bên tớ nhé, tớ hứa sẽ bảo vệ cậu!"




.
.
.
.

Đã khá lâu từ ngày hắn và cậu sống với nhau thật hạnh phúc như người yêu thật sự. Nhưng hắn phủ nhận tình yêu đó và cho rằng hắn làm người yêu của cậu thực ra chỉ là cảm thấy thú vị. Và đặc biệt...hắn muốn đặt lên môi cậu những nụ hôn đầy máu! Chỉ có máu, không có dao bạc, không có ánh mặt trời, chỉ có sao và bầu trời đêm đen kịt sóng sánh bên nước sông Hàn. Vẫn là nụ cười điên cuồng, vị tan chảy của dòng sữa nóng và mùi máu tanh nồng...




"Yoochun...tớ..."




Hắn lại chặn môi cậu bằng một nụ hôn. Chỉ đơn giản là hôn, đơn giản là hai đôi môi quyện vào nhau, đơn giản chỉ là sữa ngọt thơm phức nóng bóng, đơn giản là màu đỏ hồng của đôi môi. Không chút máu tanh nồng, không chút mặn nồng và cuồng loạn. Là tình yêu dịu dàng và chân thật! Giống! Giống tình yêu cậu dành cho hắn và khi ấy hắn nhận ra hắn yêu cậu! 




"Gọi là anh nhé..." - hắn buông một câu nhẹ nhàng


.
.
.
.





















Sáng hôm sau là ngày đầu tiên hắn đưa cậu đi chơi vào ban ngày. Nắng khẽ đưa từng vệt dài nguệch ngoạc, ánh mặt trời gay gắt sự huyền ảo. Cậu ngồi cắt từng miếng sushi, vừa nghe hắn kể chuyện cười. Điệu cười của cậu, trong sáng, hồn nhiên. Điệu cười của riêng cậu. Junsu khác hắn nhiều quá. Nhưng nam châm trái cực mới hút! Mải cười, cậu cắt vào tay mình...




Giật mình và ngừng cười khi ngay lập tức nhận thấy cái đanh mặt và sát khí tỏa ra từ hắn, Junsu đưa vội ngón tay lên miệng mút. Cậu quên rằng máu vẫn ngự trên con dao bạc! Hắn chộp lấy con dao và nghịch dòng huyết dụ lấp lánh. Liếm lấy máu, hắn cười như con dã thú khát mồi. Cậu run rẩy lùi gần ra sau. 




Gió hây hây thổi, nắng buông hồng dòng sông sáng. Và có một tình yêu đang chấp chếnh trong điên loạn. Hắn cầm lấy con dao, lao nhanh về phía Junsu. Cậu sợ sệt, hét lớn khi mũi dao nằm sâu trong bụng mình. ồi tất cả là tê dại! Đau đớn gục xuống.




Cậu yêu hắn quá nhiều...hắn cũng vậy...




Nhưng tình yêu chấp chênh giữa bờ vực, dù mạnh mẽ đến đâu, chỉ một chút dao động là tất cả trượt trên triền đất xói mòn. Cậu ôm lấy hắn, ấm áp...




"Yoochun, bình tĩnh đi anh, em ở bên anh này. Em đau rồi, Yoochun à..."




Hắn sực tỉnh, nhận ra mọi việc mình làm. Huyết lệ chảy dài. Lệ máu! Đẹp nhưng đau!




Cuối cùng thì tĩnh yêu thắng, dù nhanh nhưng đánh bại màu đen trong tâm hồn. Hôn lên dòng huyết lệ, ôm trọn cái xác mềm oặt. Lệ máu hắn chảy! Hắn đi theo cậu. Lưỡi dao hòa lẫn máu của cậu và hắn...




Gió rít tiếng sầu lòng bi ai
Chỉ động lại một giọt máu đào của em...
...người tôi yêu nhất
Kẻ tâm thần với phảng phất bao nỗi thèm khát.
Gió thu về buồn man mác...
em đi...


Kim Junsu!
Tên em làm tôi điên hơn hết thảy vạn vật
Em trao tôi một tình yêu chân thật
Để trả em, tôi đã trả em gì?
Hay là máu rỉ trên lưỡi dao sáng bạc...
...của sự thèm khát...


Tôi thèm khát màu đỏ au của lưỡi dao sáng bạc
Nắng hồng phai không màu vì lệ huyết
Tôi giết em, kéo em vào sự thèm khát
...và khúc hát vang lên ngày bi thương~


~Dòng huyết dụ chảy dài lưỡi dao bạc
Thèm khát sự vĩnh hằng nơi tình yêu mờ nhạt
Máu chảy! Dao rơi!
...Tôi và em không rời!






THE END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét