Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

[Oneshort] Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em!


Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em!

Author: Hà KhanhRating: [G]
Disclaimer: They just belong to them
Character: Chang Min, Yun Ho (main), Jae Joong


A/NTôi đã biết họ được bốn năm!! Nhưng suốt hơn 2 năm đầu trong khoảng thời gian đó...nhìn lại tôi đã thấy mình bỏ mặc cảm xúc của CMnie quá quá nhiều. SCM là con người đa cảm! Nhưng lại không hề thể hiện tính cách của bản thân mình. Suốt những năm qua, SCM đã vì các huyng của mình quá nhiều. Nếu phải đi qua một con sông, Changmin sắn sàng cõng từng người một qua con sông ấy và mình thì ở lại. Không như những thành viên khác, dấu cảm xúc và cố cười gượng gạo, Changmin luôn nở nụ cười mà thoạt nhìn ai nấy đều nghĩ là anh ấy hời hợt cảm xuc, vô tư không suy nghĩ nhiều. Nhưng Changmin lại là người chững chạc hơn ai hết, là điểm tự vững chắc hơn ai hết. Vậy thì fic này viết ra, dành tặng cho tất cả mọi người yêu mến SCM của cta lẫn những người không quá quan tâm đến các biểu hiện của anh ấy. Hãy nhìn vào một con người như thế để có thể tự hào. Và xa hơn nữa đó chính là hãy giúp cả 5 người họ sống thật với cảm xúc, đừng gượng ép họ phải luôn luôn mỉm cười. Vì nước mắt sẽ mang đi hết nh̗ững muộn phiền :”>




1.


“Jaejoong hyung, nấu cơm cho em” - thằng bé chạy tới, dụi đầu vào vai cậu cười thật tươi.


Changmin - nó là đứa bé thông minh nhất đời cậu. Thằng bé dễ thương, nhanh nhẹn và lém lỉnh. Nó sôi nổi nhưng cũng rất trầm. Nó là em cùng mẹ khác cha với chồng cậu, Yunho.


“Ê nhóc! Mày lớn như vậy mà còn thế hả? Ba mày dạy mày vậy sao?”


“Xin lỗi Yunho hyung, em sẽ không vậy nữa” - Nó cười với Yunho rồi đi vào phòng.


Nó và Yunho không hợp nhau. Nói đúng hơn là hắn không hợp với nó. Trong suy nghĩ của hắn, nó là kẻ hắn luôn phải chia sẻ tình thương, là người cướp đi gia đình của mình. Yunho ghét cách nó cười với hắn. Luôn luôn là vậy, nó bỏ mặc tất cả để cười thật trong sáng, thoáng nhìn... không có chút gượng gạo.


o0o ~ Flack Back ~ o0o


Năm ấy, Yunho 15 tuổi, cái tuổi mới lớn nhạy cảm và bồng bột.


Cạch


“Umma!” - Yunho chạy ra khi cửa vừa mở, là mẹ!


Vẫn nở nụ cười hiền dịu, bà dắt theo thằng nhỏ khoảng chừng 5 tuổi.


“Yunho, đây là Changmin. Con đưa em vào phòng để mẹ tiện nói chuyện với ba con.”


Phòng khách


“Cô bỏ tôi đi theo thằng đó chứ gì? ĐƯỢC! ĐI ĐI VÀ MANG HAI THẰNG CON CÔ RA KHỎI CÁI NHÀ NÀY! CÚT!!!”


Người đàn ông giận dữ, mặt đỏ gay và đập phá mọi thứ trong tầm với.


Vậy là từ lúc ấy, cuộc đời Jung Yunho bước sang trang mới, trang giấy có nhiều vết mực đen hơn! Năm 18 tuổi, Yunho tốt nghiệp cao trung và dọn nhà ra ở riêng. Năm 20 tuổi, Yunho đón Changmin về sống chung và nuôi dạy vì mẹ và cha dượng hắn qua đời sau tai nạn.


o0o ~ End Flack Back ~ o0o


Cuộc sống hằng ngày cứ diễn ra đều đều và bình thường như nụ cười luôn nở trên môi Changmin, như hắn vẫn ghét nụ cười đó…ghét cả đứa em trai cùng mẹ khác cha. Mỗi khi có chuyện bực tức, hắn vẫn thường xả hết lên đầu Changmin và lôi cả cha nó ra lăng nhục. Lần nào…hắn cũng chỉ nhận lại nụ cười hiền dịu từ đôi môi cong ấm áp kia. Trong sáng! Thánh thiện! Nhưng hắn chỉ càng thêm chán ghét, nụ cười của nó, ánh mắt nó và những tiếng “hyung” nó thốt ra.


Nó vẫn tự nhủ sẽ cười thật tươi, để nụ cười thể hiện tình cảm tới Yunho hyng của nó. Để nụ cười lấn át mọi tức tối và đau khổ trong lòng nó. Miệng nó nở nụ cười, lòng nó cũng vậy. Chỉ có điều vết thương lòng của nó cứ ngày một lớn và rộng ra như chính nụ cười của nó. Cười! Nó cười! Miệng nó cười! Lòng nó cười! Vết thương cười! Tưởng chừng như sắp rách toạc!



2.


Hôm nay hắn mệt và về nhà sớm hơn mọi khi. Ngả người ra ghế, châm một điếu thuốc và nhìn quanh. Không khí ảm đạm đang vây quanh lấy căn nhà. Jaejoong về quê hai ngày vì có người họ hàng ốm nặng sắp mất, nó thì đi học chưa về. Nghĩ đến nó, bất giác hắn đứng dậy và tiến về phía phòng Changmin. Suốt thời gian qua, hắn chưa từng bước vào căn phòng này. Mọi vật đều rất ngăn nắp và gọn gàng. Tường sơn xanh dịu nhẹ. Chiếc giường nhỏ đặt nơi góc phòng. Bàn học với chồng sách nằm ngay ngắn. Hiện trước mắt hắn là hình ảnh thằng bé 15 tuổi thanh tú lấp ló sau ánh đèn bàn.


Hắn lắc đầu mạnh để xua đi ảo ảnh trước mắt. Một lần nữa, đôi chân hắn vô thức bước về phía bàn học.


Nhật kí Shim Changmin


Mở từng cuốn sổ, từng trang giấy, hắn như bị lôi về quá khứ. Bắt đầu từ ngày 6 tuổi, bắt đầu biết viết, từng chữ nắn nót nhưng lại xấu tệ.


Ngày… tháng … năm


Mình đã biết viết chữ rồi! Từ nay mình bắt đầu viết nhật kí. Hôm nay mình vui lắm. Yunho hyng đi đón mình và đã hỏi cô giáo về mình. Tuy biết mẹ dặn nhưng vẫn vui. Hyung ấy phải sống xa ba, chắc buồn lắm mới ghét mình như vậy. Thế nên mình sẽ cười thật tươi để hyung vui.

….

Ngày…tháng…năm


….


Ngày…tháng…năm


Yunho hyung kêu mình học dốt. Vậy là hyung ấy cũng chịu dạy mình học rồi! Hyung đúng là người anh vĩ đại nhất thế giới!


….

Ngày… tháng… năm

….


… 7 năm sau ….


….


Ngày… tháng … năm


Hôm nay phát tang ba mẹ. Người ta nói ba mẹ chết, mình không tin, mình sẽ cười cho Yunho hyung thấy. Nhưng mình lớn rồi, sẽ ra ở riếng với Yunho hyung để ba mẹ cùng phù hộ cho Yunho hyung luôn thương mình.




Ngày…tháng…năm



Ngày tháng năm





Ngày tháng năm…



Bản thân mình đang nghĩ gì nhỉ? Yunho hyung luôn thấy chướng mắt với mình, luôn ghét mình… Vậy mình sẽ cười thật nhiều để hyung không chán




Ngày… tháng… năm

Ngày… tháng… năm



Hắn như người mộng du, đọc hết quyển này đến quyển khác. Vậy là đã 10 năm Changmin viết nhật kí… về hắn! Tất cả như nhòe dần đi… hắn khóc! [Yunho hyung, Yunho hyung]. Những dòng chữ làm hắn tê tái. Vẫn là cảnh nó gọi hắn đầy tình cảm và chân thành. Vậy mà suốt 10 năm qua, hắn chưa gọi nó lấy một tiếng “em” hay Changmin. Suốt 10 năm Changmin qua lớn lên mà không có sinh nhật, không nhận được tình thương, 10 năm chịu đựng trong đau khổ! Quệt vội giọt nước mắt, hắn xếp lại quyển nhật kí thật ngay ngắn và bước ra khỏi phòng.


Ném mạnh người trên chiếc ghế đệm, điếu thuốc hắn châm đã cháy hết. Kẹp điếu thuốc trong tay và búng nhẹ. Đoạn tàn thuốc dài rơi xuống. Có lẽ đã quá nặng nên chỉ cần một tác động nhỏ đã tan biến. Changmin về, hắn vẫn ngồi đó.


“Em chào hyung” - lại là một nụ cười. Hắn ngẩng đầu nhìn kĩ vào nụ cười đó. Nó… gượng gạo lắm!

“Changmin!”


“Dạ, hyung gọi em?” - nó ngạc nhiên, chưa bao giờ hắn gọi tên nó như thế.


“Ừm…ừm…. Lại chụp ảnh đi, bạn hyung muốn xem ảnh em”


“Dạ… hyung…” - chưa để nó nói hết câu, hắn đã lấy chiếc máy ảnh hẹn giờ đặt sẵn trên bàn kính, xích người qua một bên. Hắn và nó chụp ảnh cùng nhau, Changmin cười thật tươi. Nụ cười đầu tiên không chút thoáng buồn


___ ___ ___

*tít tít tít*


[Yoboseo?]



3.


Phòng Changmin


CHOANG


XOẢNG


Vội vã, hắn chạy vào, trước mắt hắn giờ là khung cảnh hết sức lộn xộn. Mọi thứ bể vỡ trong âm thanh trong vắt tựa nụ cười của Changmin. Nó… điên rồi!



o0o ~ Flack Back ~ o0o

“Yoboseo?”


<Thưa, anh là Jung Yunho?>

“Là tôi!”


<Chúng tôi là bác sĩ chuyên khoa thần kinh bệnh viện Seoul! Lần trước khi kiểm tra sức khỏe định kì, tôi thấy bệnh nhân Shim Changmin có đôi chút vấn đề về tâm lí. Cậu ấy có những cảm xúc bị kìm nén quá lâu và trở thành stress trầm trọng! Thời gian bất ổn tâm lý càng lâu thì càng nặng hơn. Cậu ấy có thể bùng phát bất cứ khi nào nếu nhận được hạnh phúc chưa từng có. Vậy mong gia đình hãy để ý, tránh gây xúc động mạnh cho bệnh nhân.>


“Vâng, cám ơn bác sĩ!”


Vừa tắt máy, hắn chạy ngay sang phòng Changmin vì có tiếng đổ vỡ


o0o ~ End Flack Back ~ o0o


“Changmin, em sao vậy?” - hắn hét lớn


Mọi thứ như sụp đổ trước mắt hắn khi Changmin đang nắm chặt lấy những mảnh vỡ trong tay. Chẳng lẽ chỉ chút ít tình cảm hắn dành cho nó thôi đã khiến nó xúc động tới vậy?! Nó rắn rỏi và cứng cáp lắm kia mà! 10 năm qua nó đã chịu được kia mà! Tất cả là do hắn! Hắn đang khóc… lần thứ hai.


“Yunho hyung, hyung rất thương em, hyung nhỉ? Em thương hyung lắm, em sẽ cười thật tươi để hyung vui” - nó cười khác hẳn so với mọi lần… mông lung và sặc mùi ngây dại. Nó tiếp “Yunho hyung, em vui lắm hyung, cuối cùng thì hyung cũng đã gọi em một tiếng em rồi. Là ba mẹ, ba mẹ đã phù hộ cho em. Em muốn đi cảm ơn ba mẹ. Rồi khi trở về, em sẽ lại cười với hyung!”


Nó lại cười - một nụ cười như vô tận. Không còn là nụ cười vàng tươi như nắng thu của cậu học trò. Không còn là nụ cười của Changmin, người vẫn hay đòi Jaejoong một bữa ăn sáng. Và cũng chẳng còn là nụ cười chướng mắt và toe toét nó dành cho Yunho. Chỉ còn lại một thứ được gọi nôm na là cười. Ánh mắt nó ráo hoảnh. Tim nó rỉ máu vì hạnh phúc.


Shim Changmin là em của Jung Yunho.


Hắn không biết làm gì, đầu óc quay mòng mòng mộng mị, những giọt nước mắt hiếm hoi đang xuất hiện. Thật nhẹ nhàng, Yunho ôm nó vào lòng vỗ về


“Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em.”


MÁU!

Changmin vồ lấy miếng sành trên sàn và lướt nó qua mạch máu nơi cổ tay. Máu chảy đều và nhiều lênh láng. Cơ thể Changmin mệt nhoài như muốn bỏ hết tất cả. Hắn ôm lấy cánh tay gầy và khóc. Máu Changmin không thể đông!


Từng giọt nước mắt Yunho cứ lăn dài, trượt nhanh trên gò má và rơi xuống cổ tay gầy. Từng giọt nước nhỏ mặn và trong suốt thi nhau sóng sánh và hòa trong từng dòng huyết dụ đỏ ám ảnh. Xót! Giọt nước mặn đắng nhỏ vào vết thương. Xót! Tất cả cảm xúc dồn nén trong suốt 10 năm qua…


Cuộc đời Changmin giống một điếu thuốc lá nhỏ…


Mạch máu đứt.


Nó kết thúc cuộc đời bằng một nụ cười. Như mọi khi....



4.


Yunho khóc ngày càng lớn. Từng giọt nước nhạt nhòa thi nhau tí tách, rơi vào khóe mắt Changmin. Suốt những năm qua… đây là lần đầu tiên có nước chảy ra từ khóe mắt nó? Nhưng đáng thương thay, đó không phải nước mắt của Shim Changmin mà là Jung Yunho.


Ngày tang nó, hắn không biết lấy ảnh thờ của nó là gì. Hắn hoảng loạn với những tấm ảnh thẻ bi thương. Changmin khi chụp ảnh cũng không cười, hay đơn giản nó không thích cười khi đó. Yunho cho người chỉnh lại tấm ảnh Changmin chụp cùng hắn!


Ngày tiễn nó đi, trời đã chuyển dần sang mùa xuân ẩm ướt, từng vũng tuyết ướt nhẹp dưới đế giầy tưởng chừng như nặng trĩu theo từng bước chân. Các nghi lễ đơn giản vừa hoàn thành, từ đầu xuất hiện con bướm cam nâu tươi sáng quấn quít bên những khóm hoa giọt tuyết người ta trồng trong nghĩa trang. Yunho bất giác giơ tay để chú bướm bám trên ngón tay dài và thì thầm.


“Nếu có kiếp sau, em hãy khóc nhé! Vì nước mắt em đẹp như những giọt tuyết. Có như vậy, hyung mới coi em là em trai.”


Bướm nhỏ như vui mừng, bay vút lên và tan dần trong màn sương trắng của buổi sáng lạnh. Ai nấy đều dõi theo cánh bướm dập dìu, lòng nguyện ước


“Hãy sống thật với cảm xúc, hãy khóc khi thấy muốn”

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Khoảng lặng của ngày ý nghĩa và sinh nhật của một ngôi sao đỏ

 Vậy là qua cái ngày kỉ niệm sinh nhật anh rồi phải k Junsu
Một ngày đặc biệt qua và anh cảm thấy thế nào?
Một ngày với hàng trăm nghìn người cầu nguyện cho anh....


Tôi không chúc tụng anh vào ngày hqua.... những lời tôi chúc hôm qua để chúc mừng sinh nhật anh
Sinh nhật ấm áp nhé... Junsu của tôi... chúc anh sống thật với cảm xúc và không còn sự lo lắng trong ánh mắt vô định... và đặc biệt hơn... chúc con đường dài sắp tới... anh và 4 người họ... vững bước!
Còn... tôi đã dâng cho thượng đế những lời từ tận đáy lòng
Một vài lời từ trái tim muốn dâng tới thượng đế!Cảm ơn người đã mang lại cho con 2 con trai Kim Junho....Kim Junsu và đặc biệt là Kim Junsu vào ngày này 25 năm trước. Cảm ơn người đã che chở cho hắn trong suốt 25 năm qua. Cảm ơn người đã ban cho hắn những nụ cười. Cảm ơn người đã ban cho hắn tình yêu thương vô bờ. Cảm ơn người đã mang hắn tới thành công. Cảm ơn người đã mang hắn cho chúng con, Cassiopeia, cho 4 con người còn lại.Cảm ơn....và xin người cho hắn tồn tại trên đời. Xin người hãy tiếp tục che chở hắn.Xin người đừng để nụ cười tắt trên môi hắn. Nếu người không thể......xin hãy mang hắn lại cho chúng tôi. Nếu người có thể, hãy mang hắn tới bến bờ hạnh phúc.Cám ơn.....và Xin người!..
Cho Yoochun:

To: Yoochun
Anh biết k... hắn là một con người nhỏ bé nhưng làm cho tôi khó đoán bắt...
Hắn là người tôi lo lắng... nhưng cũng rất an tâm...
Và anh...thay tôi chăm sóc hắn nhé 


Và có một GIF nhỏ des vội cho anh




h thì tất cả đã qua đi.... lắng lại ở tuổi 25 tuyệt đẹp. Bước sang tuổi thứ 25....
25 năm trước... anh là một đứa bé đỏ hỏn chào đón nhân thế.... hiện h, anh là một thanh niên 25 tuổi.... 25 năm nữa... sẽ có một ông già Junsu... và 25 năm sau đó...là một ông cụ Kim Junsu.
Tôi không cầu cho anh sống tới 100 tuổi... chỉ cầu cho anh sống trên nhân thế ngày nào thì được thoải mái ngày đó 


Và tất cả đã qua... ngày 25.12.2011 cũng qua....
và một phút trầm lắng cho ngày 25 vừa qua *mỉm cười*


Hôm qua.. 15.12.2011...

Ngày kỉ niệm 26 năm mà Junsu của chúng ta ra đời...

Thì cũng là ngày một bạn V-Cass qua đời vì bệnh gan...

Tên: Zyzy (Nguyễn Thúy Anh)

Ngày sinh: 03.10.1997

Sống tại: Hải Phòng

Bias: Changmin

Các bạn là Cass đang và đã hoạt động trên ITV thì chắc hẳn biết bạn ấy, đặc biệt là các thành viên của F.Minnietic. Bạn ấy rất thân thiện và dễ thương..

Chúng ta cùng cầu nguyện cho bạn ấy nhé ..... Hôm nay, bên cạnh chòm sao Cassiopeia sẽ có thêm một ngôi sao mới, xinh đẹp và đáng yêu như Zyzy vậy..
Hãy cùng cầu nguyện cho chị ấy được giải thoát và sáng soi 5 chàng trai...
Hãy cứ coi như đó là sự bắt đầu của một đời người...
Hãy coi chị ấy mãi là Cassiopeia~ 
Thúy Anh... chị hạnh phúc nhé!





 Thư Bỷm

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

[Oneshot][PG-13] Máu chảy ra từ lưỡi dao sáng bạc!

MÁU CHẢY RA TỪ LƯỠI DAO SÁNG BẠC



Author: Hà Khanh
Rating: PG-13
Pairing: Only YooSu~
Disclaimer:they just belong to them
Summary:


Máu!Dao!
Đỏ!Sáng bạc!
...Và sự thèm khát...


Note:
_ Fic viết theo motif điên loạn và có đôi chút mông lung. Nếu đọc k hiểu ứ phải tại Au TT^TT
_ Làm ơn dù có hay dở thì cũng đừng mang fic ra ngoìa nêu chư có sự đồng ý của Au *rưng rưng*
_Lần đầu Au viết fic YooSu nên có gì thiếu sót readder bỏ quá~~




.
.
.





Lần đầu tiên tớ gặp cậu, tớ nhớ ngày đó cậu cầm trên tay một con dao sáng choang bê bết máu. Cảnh tượng ấy với tớ... thật tởm lợm Yoochun à! Cậu với điệu cười ngây dại. đờ đẫn xoay con dao sáng như gương đưa đẩy ánh mặt trời phản chiếu. Chẳng hiểu sao, tớ không báo cho ai đó về những cái xác mà tớ giúp cậu vứt đi. Xóa sạch dấu vết! Cậu không tỏ ra mình bị tâm thần như khi cầm dao trên tay, khẽ đưa ngón cái lên quệt vào môi dưới nói một câu thật bình tĩnh


"Cám ơn!"


Lúc ấy, tớ đơ ra chẳng biết làm sao, cho tới khi tiếng đập cửa xe vang lên, tớ chạy vội lại


"Er...an...anh, cho tôi biết về anh một chút được không?" - Tớ chẳng biết hỏi sao, nhìn cậu già dặn quá, tớ gọi "anh" ngọt xớt.


"Để làm gì? Báo cảnh sát à?" - Thế là cậu quay kính lên và phóng thẳng. Tớ lầm lũi trèo lên xe đạp hì hục đi về nhà.



.
.
.
.



Ngày hôm sau, tớ gặp cậu ở lớp Đại học mới. Cậu tiến tới làm quen như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu hỏi tên tớ như không, còn nói trông tớ quen quen... Thế là tớ gọi cậu là "cậu"! Gượng gạo quá mức!




Chẳng hiểu sao tớ và cậu lại thân đến thế. Vì tớ hiểu cậu? Vì cậu nói cảm thấy an toàn khi ở bên tớ? Tớ thì không nghĩ thế, là vì tớ thấy được con người thật của cậu! Giết người không ghê tay...




Tớ bạo dạn gọi cậu lên sân thượng của trường ăn trưa, tớ có điều muốn nói...




"Sao vậy Junsu? Trưa nắng như vậy..."




"Yoochun à. Er...Tớ thấy cậu..."




"Thấy gì?" Cậu cúi xuống nhìn tớ, mặt tớ đỏ gay mất 




"Thấy cậu giết người!" - Cố nhắm mắt nhắm mũi nói liến thoắng, và lại cắm mặt vào ăn, chờ đợi phản ứng từ cậu...
.
.
.
.
.



~ Yoochun 's POV ~


Hóa ra, cậu ta biết tôi giết người! Lặng người chống tay ra sau, tôi để nắng chiếu xuyên qua mặt mình.




"Junsu à, tớ bị tâm thần"




Cậu ta tròn mắt nhìn tôi. Tôi cười, dùng hai tay cấu vào má cậu ta day đi day lại.




"Dễ thương quá, Junsu à ~" - tôi buông tay, ngả người lên trời, thả hồn vào tia nắng và kể - "Có lần tớ đi khám tâm lí, bác sĩ bảo tớ bị tâm thần phân liệt. Đúng thế, Junsu ạ! Mỗi khi nhìn thấy dao và máu cùng hiện hữu, tớ lại phát bệnh. Tớ thấy nó đẹp và mọi giá tớ phải nhìn thấy nó! Nhưng sau đó...tớ lại chẳng nhớ gì. Nên..." Tôi thở hắn ra "...tớ chưa có bị phát hiện..." tôi mở lon bia tu ừng ực.




"Ừm..." Cậu ta trả lời tỉnh bơ, tôi cũng thế, chắc tôi và cậu ta là hai kể điên!




Chuông reo báo hết giờ ăn trưa, tôi trở về lớp với cái bụng rỗng. Chọn chỗ cạnh Junsu, tôi cần cậu ấy, cần sự ấm áp và an toàn cậu ấy mang lại.




"Yoochun...Cậu vì tớ... mà thay đổi không?"




"Vì sao?" Tôi ném cho cậu ta cái nhìn khinh bỉ và bất cần.




"Có lẽ...tớ yêu cậu! Tớ tin bản thân có thể giúp cậu!"




"Vậy thì được!" Tôi đáp và nằm gục xuống bàn để ngủ. Tôi cũng không biết là ảo tưởng hay có thật, mà như có ai đó khẽ ôm tôi và thì thầm




"Yoochun à, bên tớ nhé, tớ hứa sẽ bảo vệ cậu!"




.
.
.
.

Đã khá lâu từ ngày hắn và cậu sống với nhau thật hạnh phúc như người yêu thật sự. Nhưng hắn phủ nhận tình yêu đó và cho rằng hắn làm người yêu của cậu thực ra chỉ là cảm thấy thú vị. Và đặc biệt...hắn muốn đặt lên môi cậu những nụ hôn đầy máu! Chỉ có máu, không có dao bạc, không có ánh mặt trời, chỉ có sao và bầu trời đêm đen kịt sóng sánh bên nước sông Hàn. Vẫn là nụ cười điên cuồng, vị tan chảy của dòng sữa nóng và mùi máu tanh nồng...




"Yoochun...tớ..."




Hắn lại chặn môi cậu bằng một nụ hôn. Chỉ đơn giản là hôn, đơn giản là hai đôi môi quyện vào nhau, đơn giản chỉ là sữa ngọt thơm phức nóng bóng, đơn giản là màu đỏ hồng của đôi môi. Không chút máu tanh nồng, không chút mặn nồng và cuồng loạn. Là tình yêu dịu dàng và chân thật! Giống! Giống tình yêu cậu dành cho hắn và khi ấy hắn nhận ra hắn yêu cậu! 




"Gọi là anh nhé..." - hắn buông một câu nhẹ nhàng


.
.
.
.





















Sáng hôm sau là ngày đầu tiên hắn đưa cậu đi chơi vào ban ngày. Nắng khẽ đưa từng vệt dài nguệch ngoạc, ánh mặt trời gay gắt sự huyền ảo. Cậu ngồi cắt từng miếng sushi, vừa nghe hắn kể chuyện cười. Điệu cười của cậu, trong sáng, hồn nhiên. Điệu cười của riêng cậu. Junsu khác hắn nhiều quá. Nhưng nam châm trái cực mới hút! Mải cười, cậu cắt vào tay mình...




Giật mình và ngừng cười khi ngay lập tức nhận thấy cái đanh mặt và sát khí tỏa ra từ hắn, Junsu đưa vội ngón tay lên miệng mút. Cậu quên rằng máu vẫn ngự trên con dao bạc! Hắn chộp lấy con dao và nghịch dòng huyết dụ lấp lánh. Liếm lấy máu, hắn cười như con dã thú khát mồi. Cậu run rẩy lùi gần ra sau. 




Gió hây hây thổi, nắng buông hồng dòng sông sáng. Và có một tình yêu đang chấp chếnh trong điên loạn. Hắn cầm lấy con dao, lao nhanh về phía Junsu. Cậu sợ sệt, hét lớn khi mũi dao nằm sâu trong bụng mình. ồi tất cả là tê dại! Đau đớn gục xuống.




Cậu yêu hắn quá nhiều...hắn cũng vậy...




Nhưng tình yêu chấp chênh giữa bờ vực, dù mạnh mẽ đến đâu, chỉ một chút dao động là tất cả trượt trên triền đất xói mòn. Cậu ôm lấy hắn, ấm áp...




"Yoochun, bình tĩnh đi anh, em ở bên anh này. Em đau rồi, Yoochun à..."




Hắn sực tỉnh, nhận ra mọi việc mình làm. Huyết lệ chảy dài. Lệ máu! Đẹp nhưng đau!




Cuối cùng thì tĩnh yêu thắng, dù nhanh nhưng đánh bại màu đen trong tâm hồn. Hôn lên dòng huyết lệ, ôm trọn cái xác mềm oặt. Lệ máu hắn chảy! Hắn đi theo cậu. Lưỡi dao hòa lẫn máu của cậu và hắn...




Gió rít tiếng sầu lòng bi ai
Chỉ động lại một giọt máu đào của em...
...người tôi yêu nhất
Kẻ tâm thần với phảng phất bao nỗi thèm khát.
Gió thu về buồn man mác...
em đi...


Kim Junsu!
Tên em làm tôi điên hơn hết thảy vạn vật
Em trao tôi một tình yêu chân thật
Để trả em, tôi đã trả em gì?
Hay là máu rỉ trên lưỡi dao sáng bạc...
...của sự thèm khát...


Tôi thèm khát màu đỏ au của lưỡi dao sáng bạc
Nắng hồng phai không màu vì lệ huyết
Tôi giết em, kéo em vào sự thèm khát
...và khúc hát vang lên ngày bi thương~


~Dòng huyết dụ chảy dài lưỡi dao bạc
Thèm khát sự vĩnh hằng nơi tình yêu mờ nhạt
Máu chảy! Dao rơi!
...Tôi và em không rời!






THE END