Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012

[One-shot] Màu Tang Xám (OT5)

Màu Tang Xám

Author: Hà Khanh
Disclaimer: Họ thuộc về màu xám…..
Rating: T
Pairing: YunJae, Yoosu, OT5
Category:: Death and grief, gloomy, grey….
Đôi lời từ tác giả: 
+ nếu đọc nó vào cái ngày mà chúng ta biết chuyện, hẳn sẽ có cảm xúc mãnh liệt hơn bao h hết. Kể ra thì post cũng không sớm.
+ Cảm ơn Ri nhỏ vì ban fic. 
+ Cảm ơn Mưa bếu giục em type fic và beta rất nhiệt tình.
+ Cảm ơn tất cả mọi người đã thúc giục fic, đã mong đợi fic, và em cũng xin lỗi vì có thể làm các chị thất vọng vì fic này 
+ Và họ, Ảo Tưởng của tôi, tôi vẫn luôn mong nhìn thấy một ngôi mộ khắc “Đông Phương Thần Khởi chi mộ, bất li khai”
Fic rối rắm, cần đọc chậm


Summary:
Chẳng thể có những vần thơ cho màu xám
Thứ màu mãi thuộc về những ngày tang
Khoảng đen, khoảng trắng không phân biệt
Và xám nào phải màu của thời gian

Xám vô định
Xám mông lung
Như tình ta



.
.
.
.
.
.
.
.
.


Đen, trắng và khoảng cách


Nếu như có ai hỏi về ngày tang tóc, Jaejoong sẽ mỉm cười nói thích những đám tang. Cậu đã dự nhiều đám tang của mỗi người khác nhau. Và cậu nhớ như in về đám tang của người bà ấy! Đó không phải bà của Jaejoong, nhưng cũng gần như là vậy. 


Tới đó, Jaejoong chỉ có cảm xúc “thoải mái” và chút khó chịu! Cậu tự nhủ với bản thân sẽ chẵng có gì hơn một nơi yên tĩnh, trang trọng cho dù đông người đến thế. Khó chịu là khi Changmin không khóc, chỉ bặm chặt môi và gương mặt không chút cảm xúc.

Cậu bật khóc! 
Cũng có thể cậu thích những đám tang là vì Jaejoong có lý do để khóc.
Những giọt nước mắt cũng dường như làm mọi thứ nhẹ nhõm hơn!


Điều kì lạ xảy ra vài hôm sau đó. Cha đẻ người bạn tri kỉ của Jaejoong cũng qua đời. Đám tang đó được khá nhiều người quan tâm tới. Không phải vì cái hiếu kì hay cái chết quá dữ dội, chỉ là bạn cậu và em trai cậu ta là người nổi tiếng. Điều bi kịch trong đám tang này cũng không phải vì bố cậu ta đi quá đột ngột, mà là vì Yoochun không thể bên cha khi ông trút hơi thở cuối cùng. 


Jaejoong đã thật sự an tâm khi thấy mỗi bước chân của gã đều được các fan che chở, tránh khỏi đám phóng viên. Khi ngồi lên xe cậu, Yoochun đã khóc rất lớn, khóc thật sự. Cũng đã lâu lắm rồi Jaejoong không nhìn thấy Yoochun khóc. Cậu ta và Changmin rất giống nhau, đều cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Là Changmin thì chẳng nói, thế nhưng Yoochun rất thích thú với việc khóc lóc. Nhớ lại cách đây khoảng 6 năm, cậu ta khóc như mưa khi nghe tin Jaejoong sẽ đi xa. Nhưng đi xa và đi hẳn lại khác nhau hoàn toàn.


Ngày tang, Changmin cũng tới. Yoochun thì chẳng phải nói, cậu ta không ngủ 2 ngày liền , em trai Yoochun cũng kiệt sức phải vào viện, cậu khóc cũng không kém. Dẫu sao trong cậu, ông cũng như một người cha.


Cậu đã nghĩ đây là duyên định kiếp. Trùng tang! Cậu gọi nó là hiện tượng trùng tang mặc dù hai người ra đi đều không có quan hệ máu mủ ruột rà. Và xám buông, khi ngày không phải trắng và đen, ngày thê lương của một đám tang….
oOo





Ngày trắng của 9 năm trước


“Yunho! Thực ra thì tôi rất ghét những ngày nắng gắt như vậy. Cậu nhìn xem, mọi thứ gần như chói lòa đi trong ánh nắng chói chang”

“ Cậu điên thật rồi! Cậu gọi tôi ra một đồng hoa không một bong mát là để than thở chuyện này ư” – hắn nhếch cười, trong lòng gần như phát điên lên.

“Không! Tôi muốn cùng cậu ra đây là để cảm nhận sự thú vị của nơi đây kìa” – cậu nói, giọng nhẹ hẫng

“Thú vị? Nắng? Gió? Hay hoa đây?” – Yunho bật cười. Đúng là tâm thần. Thực ra thì ở đây cũng có chút thú vị về ánh nắng, nhưng hắn chưa định lãng phí thời gian cho những chuyện giống như vậy.

“Vậy cậu hãy thử nhìn xem, có điểm gì hay về màu sắc của hoa nơi đây” – Jaejoong vẫn kiên nhẫn gợi ý.

“Ờ…là hoa hồng. Một đồng hoa nửa đen nửa trắng” – Jaejoong phì cười - “ hoa nơi đây một bên là đen, một bên la trắng… Và cậu biết mà hoa trắng sẽ phản chiếu lại ánh sáng, còn hoa đen thì chỉ hấp thụ ánh sáng ấy lại mà không thể phản quang”


Hắn gật đầu hiểu điều Jaejoong muốn nói nhưng vẫn cố tình vờ như không biết:

“Tôi thấy màu đen vẫn phản chiếu lại được ánh sáng thì mới quang hợp và sống sót được chứ. Chứ không, sao cậu nhìn thấy màu đen ?”

“Đơn giản là vì mọi thứ xung quanh nó đều phản lại ánh sáng nên màu đen nổi bật trong ấy. Cậu cũng biết mặt trăng có màu ngà là do phản chiếu lại mặt trời, còn những vệt đen là những hố sâu thẳng mà!”


Yunho gật đầu cười xòa, chẳng lẽ cậu không thấy đây là trò đùa của hắn sao?

“Tôi đang hỏi cậu là nó quang hợp thế nào kia mà!!”

“Cậu đúng là chỉ hiểu biết nửa vời thôi. Nó khó sống chứ không phải không sống được. Ở nơi đây, nó sống nhờ ánh sang phản chiếu từ hoa hồng trắng….”

“Tùy cậu” – Yunho thở dài ngao ngán – “mệt đầu, tôi chả hiểu gì sất.”

“Mà Yunho…..” – chợt tiếng gọi trong veo cất lên

“Gì nữa chứ….” – hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu với sự phiền nhiễu này của cậu

“Cậu thấy đen và trắng cách nhau có xa không?

“Không! Chẳng phải nó đứng cạnh nhau đó sao?” – hắn nghi hoặc trả lời, giọng khinh khỉnh. Dường như hắn đang dần hiểu ra điều mà Jaejoong muốn nói

“Đồ khô cứng! Câu chuyện ánh sáng tôi vừa nói, rốt cuộc chẳng ảnh hưởng được đến cậu hay sao? Đen và trắng có khoảng cách là các vệt nắng thủy tinh….”

“Gì cũng được!” – lần này thì Yunho gắt thật sự, hắn hiểu cậu đang nói gì. 


Cậu biết thừa hắn là một kẻ nguy hiểm, giết người là bản năng, là một màu đen tuyền. Vậy mà bao lâu cậu vẫn ngu ngốc yêu thương hắn, gợi ra trăm ngàn lý do để đen và trắng có thể yêu nhau. Lần này cúng không ngoại lệ, Jaejoong muốn cho hắn biết đen trắng chỉ có một khoảng cách trong suốt mỏng manh.


Tình cảm của hắn dành cho cậu xưa này không hề ít, chỉ là hắn sợ một ngày nào đó sẽ làm hại cậu, đánh mất cậu trong cái thú tính tàn sát của hắn. Hắn giết người, đơn giản là vì thích thú với những đám tang.

“Cậu nghe cho rõ đây. Cậu mãi mãi không thể thuộc về tôi, cho tới suốt cuộc đời này! Đen và trắng cách nhau rất xa, xa hơn ngàn vạn dặm. Cậu ! Và tôi ! Chỉ mãi là trắng và đen, phân biệt rõ ràng!”

“Yunho, Không…” – giọng Jaejoong kiên định, đôi mắt tha thiết xoáy sâu vào trong hắn – “Cậu nói trắng và đen cách nhau xa phải không? Đúng! Nhưng giữa đen và trắng là một mảng xám. Tôi…không phải … KHÔNG PHẢI MÀU TRẮNG. Và cậu, CẬU CŨNG ĐÂU CÓ PHẢI MÀU ĐEN! Yunho, chúng ta có thể yêu nhau kia mà.” – cậu kích động hét lên.

“YÊU?” – đến lượt Yunho cũng gào lên – “Ngu ngốc! Cậu nghĩ rằng yêu là tất cả sao hả? Yêu à? Yêu có đủ cho một người để sống không? Yêu có làm cho tôi hết thích thú với màu tang tóc không? Jaejoong, dù là tôi tâm thần, nhưng ít ra tôi còn tỉnh táo hơn cậu” – hắn chừng mắt, ngón trỏ không ngừng chọc vào ngực Jaejoong,


Chợt khựng lại, cậu gần như thờ ơ tất cả mà ngân nga một khúc ca điên loạn …



“Những mảng màu, nhiều săc thái
Và tính yêu, như trò nghịch dại
Một món nợ….
Đắm chím hoài trong những mộng mơ, hoài vọng
Ta đến với cõi thiên thai màu xám…

Thứ màu ảm đạm, còn mãi với thời gian
Mỗi cuộc tình, một màu sắc
Và nếu ta là trắng, người là đen
Thì tình ta, một mảng màu xám
Xa cách trong những vệt nắng thủy tinh.

Phảng phất mùi sương sớm tinh khôi
Đâu đó đêm đen buông sương xuống
Trắng đen cùng chung một màn sương mỏng
Mất thực, hiện ảo trong chóng vánh
…Xám nào có đi mãi với thời gian.”




“Chết tiệt! Cậu không nghe tôi nói gì sao? JAEJOONG!” – Yunho gần như mất hiểm soát, hắn hét lên như một con thú dữ. Lồng lộn…

“Nghe! Yunho à, cậu không hiểu đâu, không thể duy trì cuộc sống bằng tình yêu nhưng tôi mong được yêu thương!”

“Miễn không phải tôi, cậu yêu ai thì mặc xác cậu. Tôi mệt mỏi vì suốt ngày bị cậu bám theo và giải thích về khoảng cách giữa đen và trắng lắm rồi. Để tôi yên!” – hắn thở hắt ra, hắn biết dù có nói thế nào, Jaejoong vẫn là một kẻ cứng đầu. 


Suy nghĩa một lúc, đột nhiên hắn hỏi “Mà bài hát vừa rồi….”

“Màu tang xám!”


Yunho cười bất cần, nhẹ nhàng buông nững lời bất cần
“Ngớ ngẩn hết ức! Có lẽ tôi sẽ đi khỏi đây một thời gian cho tới khi cậu hoàn toàn quên tôi.” – nói rồi hắn quay lưng dặm bước.

“Còn họ thì sao?” – cậu hỏi giật lại – “Những người bạn cầu cậu chăm lo. Nếu có, để tôi đi!”

“Quên đi Jaejoong, tôi cũng không muốn ớ đây mãi thế này. Và cậu, đừng lúc nào cũng tỏ ra cao thượng như vậy.”
oOo




Đêm đen của hiện tại



Hôm nay là 49 ngày cha của Yoochun mất, hình như gã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, khóc ít và biết tự chăm lo cho bản thân hơn trước. 


Theo đạo Phật, hôm nay là ngày vong rời đi, thoát ly khỏi gia dình và chính thức sang một thế giới khác. Đối với cậu, hôm nay chính là ngày kết thúc một linh hồn, là ngày giải thoát cho một số phận. Người nhà Yoochun đã chuẩn bị rất kĩ càng, mời một pháp sư giỏi về làm lễ cầu cho vong được siêu thoát.


“Vong này và một vong khác vừa mới đi khỏi thôi, gia đình phải xem thế nào, chọn ngày lành rồi làm lễ nhốt trùng. Tuy hai vong không phải chung huyết thống, cũng không phải quen thân nhau. Nhưng vì có một mối quan hệ ràng buộc, tình cảm khắng khít còn hơn cả ruột thịt, giống như có hai sợi dây ở cõi trần, buộc chặt lấy nhau. Mối quan hề này là do trời định đoạt, mau mau mà hóa giải rồi thì nhanh chóng làm lễ nhốt trùng!....”


Đó là câu nói Jaejoong nhớ như in, pháp phán điều này khi trời nhá nhem ngả tối, chuyển xám dần. Mẹ Yoochun rất lo lắng, còn cậu ta thì chẳng nề hà gì, nhảy dựng lên cho gã pháp sư một cú đấm giữa mặt. Cậu cũng dần trở nên vô cảm, át đi chút lo lắng về lời nói ấy. Cuối cùng thì cũng chẳng có lễ nhốt trùng quái quỷ nào diễn ra hết!


Ngày hôm sau, thông tin và hình ảnh Yoochun đánh pháp sư lên báo, sự nghiệp của cậu ta cũng dần dần mà tiêu tán trước mắt. Ai cũng nói đây là nghiệp chướng, ai cũng biết Yoochun suy sụp vô cùng và không thể chấp nhận nổi chuyện này.


Yunho về….

Hắn trở về vì lo lắng cho Yoochun và cũng vì nghĩ cậu đã hết yêu hắn!

“YOOCHUN!” – Yunho hét ầm lên, sốt ruột kiếm tìm cậu ta

“Yunho….Cậu đã về” – Jaejoong khó tin vào mắt mình. Phải chăng Yunho quên cậu nhanh tới vậy.

Hắn gật đầu hời hợt, mắt rão riết đi tìm xung quanh
“Yoochun đâu?”

“Ở….ở trong phòng! Cậu………..” – cậu định hỏi thăm và nói chuyện đôi chút với hắn nhưng Yunho lập tứ tuột khỏi tầm mắt, chạy đi mất. Giây phút đó, Jaejoong cảm thấy hẫng hụt hơn trăm ngàn lần khi năm xưa hắn bỏ mặc tất cả, rũ áo ra đi. Và nếu ngày nào đó khi chẳng còn, trong tâm trí hẳn mãi hằn sâu hình ảnh này. 


Hính ảnh cô độc trong ngày vong giải thoát….
oOo


[Tôi đợi cậu ở nhà tang lễ thành phố!]


Tin nhắn gửi đi, Jaejoong thở dài ngồi ở trạm xe bus ngắn nhìn một đám tang. Lần này người ra đi là một thiếu nữ 16 tuổi, tự tử mà chết.


Cuộc đời mới thật khôi hài làm sao, khi có kẻ muốn sống chẵng được, lại có người không hề quý trọng vạn vật hiện hữu. Cũng không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể tiếc thương buồn tủi.


Chiếc xe bus dừng chắn ngang tầm nhìn, hắn bước xuống
“Cậu gọi tôi ra đây?”

“Đúng vậy! Ngồi xuống và nghe tôi nói đi….” – Jaejoong nói như một con rô-bốt – “Tôi tìm thấy tình yêu của chúng ta rồi, Yunho ạ!”

“Thế à?” – hắn đáp lại nhẹ hẫng. Ngay lúc này, Yunho lại không nổi khùng lên, cũng chẳng cười nhạo báng. Hắn chỉ thờ ơ mà đáp lại, chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Ra là thế, cậu không muốn nghe! Vậy mà tôi cứ tưởng…..” – mặt mày cậu sa sầm lại, cậu quên hắn. Đúng vậy, cậu đã quên hắn từ rất lâu rồi. Từ ngày hắn ra đi, trong cậu chỉ có cái bóng xám của hắn và những đám tang…..màu xám và những hình ảnh chết chóc. 


Cậu thở hắt ra, đôi mắt ngấn nước – “Có lẽ kiếp này, kiếp sau và muôn ngàn kiếp khác, tôi cũng sẽ không thuộc về cậu.”


Yunho vẫn lặng thinh nhìn vào đám tang bên kia đường. Hắn không phải nói gì với Jaejoong, hoặc trước nay hắn không hề có thói quen nói gì nhiều trước mặt cậu . Hít một hơi thật sâu, Yunho nói:

“Tôi nào có nói không muốn nghe? Nói đi, đen và trắng. Yêu nhau, bằng cách nào?

“Xám! Chỉ có điều, xám thuộc về một cõi xa”


……………..



“Jaejoong, tôi muốn tới cánh đồng hoa của 9 năm trước”



Trời vẫn cao vời vợi, gió vẫn thoảng qua đây, cũng một sáng trắng phủ sương, mùi sương tinh khôi lan tỏa, chỉ khác thay là mùi hương hoa có tan dần và biến mất, hồng hoa cũng chẳng thắm màu trắng đen

“Cái gì thế này Jaejoong? Nắng thủy tinh….” – Yunho ngỡ ngàng

“Mất rồi! Cậu thấy sao? Giời chỉ còn lại một sắc nắng duy nhất cùng những bông hoa chết rũ xám ngắt”

“Ừ! Không còn từng vệt nắng treo veo nào cả , chỉ còn lại màu nắng xám, màu của hoang khói mà thôi”


Trắng và đen khi về cõi vĩnh hằng cũng chỉ là màu khói xám, đen và trắng quấn quýt chỉ một mảng xám. Trắng đen không thể chạm tới nhau, chỉ có thể cùng chạm tới mảng xám, Ngày trắng đêm đen biến mất , xám buông. Ngày tang xám.


Màn sương rồi cũng sẽ biến mất khi ngày chuyển xám, ngày trắng và đêm đen cũng không thể cùng hiện hữu. Trong đen không hiện hữu trắng, trong trắng không hiện hữu đen. Chỉ mảng xám mới hiện hữu đen trắng. 


Chỉ ngày tang mới là ngày hạnh phúc, ngày đen trắng bên nhau. 
Ngày tang buông màu xám…




Phảng phất mùi sương sớm tinh khôi
Đâu đó đêm đen buông sương xuống
Trắng đen cùng chung một màn sương mỏng
Mất thực, hiện ảo trong chóng vánh
…Xám nào có đi mãi với thời gian.


Chẳng thể có những lời ca cho màu xám
Thứ màu mãi mãi thuộc về những ngày tang
Khoảng đen khoảng trắng không phân biết
Xám nào phải màu của thời gian…


Xám ảm đạm, hoang khói và mông lung
Xám vô định, câm nín và lặng thinh
Xám mông lung, yếu ớt mà oai hung
Tình ta như đen trắng yêu thương
Đen trắng yêu, buông xám vẫn vương



THE END
Hà Nội, đêm ẩm sương buông
2012.03.20, 1:23am





.

.

.

.




Ngoại truyện:
Liệu xám có buông



Nếu khi trắng và đen không phải là một, thì khi ấy đen và trắng ở hai thế giới khác nhau. Nếu khi đen và trắng là một, thì thinh không buông màu xám. Lại có những thứ chỉ có đen, chỉ có trắng, không thể hiện hữu màu xám.


Và cho tới khi ngàn ngày xám buông, Yoochun cũng khó mà quên nổi cậu bé tóc trắng và nụ cười rạng rỡ ngự trị trên môi. Cậu bé quá thánh thiện, tấm lòng là một màu trắng thuần khiết, trắng trong như màu tóc.


Cho dù ai, là thiên thần tối cao hay quý ngài ngự trị bóng đêm tiếp xúc với nó đều có cảm giác mình là một kẻ tội đồ, là một màu đen tội lõi.


Đen? Cậu ta có cái suy nghĩ đen trắng là từ khi nghe Changmin nói về chuyện của Yunho và Jaejoong. Nhưng Jaejoong có thể biết suy nghĩ và biến trắng thành xám đục, nó thì không. Và khi màu trắng trở thành xám đục, đen cũng không còn là màu đen huyền nữa. 


Cậu và hắn, gã và nó, đen và trắng….đều giống như nhau. Khác thay màu trắng trong của nó khó mà xóa nhòa, nó chẳng biết gì về thế giới xung quanh, mọi thứ với nó chỉ là một màu trắng trong , và nó thì không thể nhận thức được đen trắng.


Nụ cười của nó đối với Yoochun chính là những vệt nắng trong veo và lấp lánh. Thằng bé bị câm, do gặp chấn thương vùng họng, chỉ có thể nghe và hiểu những điều mọi người xung quanh nói.


“Cậu tên gì vậy?” – gã cười chào nó, nó lặng thinh đáp lại, nở nụ cười tươi, tay chỉ vào miệng lắc đầu quầy quậy.

“Cậu không nói được hả, vậy có biết viết không?”

“…..” – Nó lắc đầu

“ Vậy cậu nói chuyện với tôi bằng khẩu hình miệng được không?”

“…..” – thằng bé gật đầu, đôi môi bắt đầu mấy máy –“….”

“Chun?” – ………. – “Vậy là Chu? Hay …..Jun?”

“……” – thằng bé gật đầu cười rạng rỡ - “…….”

“Su?” – hắn đoán tiếp, nhận được nụ cười của nó, hắn reo lên như đứa trẻ - “Wow! Junsu, Junsu, tên rất hay đấy cậu bé. Mà cậu, cha mẹ cậu đâu?”


Thằng bé thoáng đỏ mặt, nghe thấy câu hỏi của gã, đôi mắt bõng cụp xuống, cười gượng. Dường như mọi thông điệp nó gửi cho gã đều qua nụ cười không thành tiếng. Giống như tâm hồn nó, chỉ có màu trắng tinh khiết, trắng tới mắc chẳng có một đốm đen lọt vào được.


Từng ngày trắng vẫn qua, đêm đen vẫn buông, luôn có một mái đầu đen kề bên mái tóc trắng. Ngày từng ngày trôi qua, Yoochun vẫn bên thằng bé vui đùa. Đêm từng đêm hiện hữu, gã cầu nguyện sẽ mãi được ở bên nó, nguyện cầu trắng đen có thể hỏa làm một, cầu cho mái đầu trắng và làn tóc đen có điểm chung. Cầu nguyện, suy cho cùng cũng mãi là một giấc mơ không hiện hữu; cầu nguyện, rốt cuộc chỉ có mảng màu xám. Và mái tóc không thể chuyển xám, đen không thể vấy bẩn tâm hồn thằng bé. Và đen, dù có chuyển xám, thì xám cũng không thể hòa vào màu trắng của Junsu.


Khi mảng màu xám không hiện hữu trong thực tế, chỉ có thể là ảo vọng, làm sao để xám buông cho một tâm hồn trắng trong và một màu đen thuần khiết? Ngày tang, trắng đen tàn, Xám!



Tóc vẫn vẹn toàn trắng đen, chỉ có nụ cười nó chuyển xám khi trắng khong hiện hữu. Thinh không bao phủ màu hoang khói, khi lưỡi dao bạc rơi leng keng trên sàn vương vấn máu đỏ.


oOo


“Trùng tang có thể sẽ ám lấy 3, 5 ,7 hoặc 9 người, không mau làm lễ, khó tránh khỏi con số lớn hơn. Theo như tôi xem, người tiếp theo ra đi tuổi Thìn, có mỗi quan hệ hết sức than thiết với các vong đi trước. Tang sau có lẽ là khó tránh khỏi, vì trời đã định, các vong trẻ sẽ phải bên nhau dù là âm hay dương. Tang cuối, mọi người mặc đồ xám, cũng đừng đau buồn. Đối với các vong ra đi, như vậy là hạnh phúc, là do số phận!.......”


Đạo sĩ này trước nay chưa hề phán điều gì sai. Trời định….Tang buông, thinh không duy nhất một màu xám.


END OF EXTRA
Hà Nôi, 2012.03.26, 11:13
Hết tiết 4
Xám kiều diễm, bao trùm lên hạnh phúc

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

[Oneshort] Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em!


Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em!

Author: Hà KhanhRating: [G]
Disclaimer: They just belong to them
Character: Chang Min, Yun Ho (main), Jae Joong


A/NTôi đã biết họ được bốn năm!! Nhưng suốt hơn 2 năm đầu trong khoảng thời gian đó...nhìn lại tôi đã thấy mình bỏ mặc cảm xúc của CMnie quá quá nhiều. SCM là con người đa cảm! Nhưng lại không hề thể hiện tính cách của bản thân mình. Suốt những năm qua, SCM đã vì các huyng của mình quá nhiều. Nếu phải đi qua một con sông, Changmin sắn sàng cõng từng người một qua con sông ấy và mình thì ở lại. Không như những thành viên khác, dấu cảm xúc và cố cười gượng gạo, Changmin luôn nở nụ cười mà thoạt nhìn ai nấy đều nghĩ là anh ấy hời hợt cảm xuc, vô tư không suy nghĩ nhiều. Nhưng Changmin lại là người chững chạc hơn ai hết, là điểm tự vững chắc hơn ai hết. Vậy thì fic này viết ra, dành tặng cho tất cả mọi người yêu mến SCM của cta lẫn những người không quá quan tâm đến các biểu hiện của anh ấy. Hãy nhìn vào một con người như thế để có thể tự hào. Và xa hơn nữa đó chính là hãy giúp cả 5 người họ sống thật với cảm xúc, đừng gượng ép họ phải luôn luôn mỉm cười. Vì nước mắt sẽ mang đi hết nh̗ững muộn phiền :”>




1.


“Jaejoong hyung, nấu cơm cho em” - thằng bé chạy tới, dụi đầu vào vai cậu cười thật tươi.


Changmin - nó là đứa bé thông minh nhất đời cậu. Thằng bé dễ thương, nhanh nhẹn và lém lỉnh. Nó sôi nổi nhưng cũng rất trầm. Nó là em cùng mẹ khác cha với chồng cậu, Yunho.


“Ê nhóc! Mày lớn như vậy mà còn thế hả? Ba mày dạy mày vậy sao?”


“Xin lỗi Yunho hyung, em sẽ không vậy nữa” - Nó cười với Yunho rồi đi vào phòng.


Nó và Yunho không hợp nhau. Nói đúng hơn là hắn không hợp với nó. Trong suy nghĩ của hắn, nó là kẻ hắn luôn phải chia sẻ tình thương, là người cướp đi gia đình của mình. Yunho ghét cách nó cười với hắn. Luôn luôn là vậy, nó bỏ mặc tất cả để cười thật trong sáng, thoáng nhìn... không có chút gượng gạo.


o0o ~ Flack Back ~ o0o


Năm ấy, Yunho 15 tuổi, cái tuổi mới lớn nhạy cảm và bồng bột.


Cạch


“Umma!” - Yunho chạy ra khi cửa vừa mở, là mẹ!


Vẫn nở nụ cười hiền dịu, bà dắt theo thằng nhỏ khoảng chừng 5 tuổi.


“Yunho, đây là Changmin. Con đưa em vào phòng để mẹ tiện nói chuyện với ba con.”


Phòng khách


“Cô bỏ tôi đi theo thằng đó chứ gì? ĐƯỢC! ĐI ĐI VÀ MANG HAI THẰNG CON CÔ RA KHỎI CÁI NHÀ NÀY! CÚT!!!”


Người đàn ông giận dữ, mặt đỏ gay và đập phá mọi thứ trong tầm với.


Vậy là từ lúc ấy, cuộc đời Jung Yunho bước sang trang mới, trang giấy có nhiều vết mực đen hơn! Năm 18 tuổi, Yunho tốt nghiệp cao trung và dọn nhà ra ở riêng. Năm 20 tuổi, Yunho đón Changmin về sống chung và nuôi dạy vì mẹ và cha dượng hắn qua đời sau tai nạn.


o0o ~ End Flack Back ~ o0o


Cuộc sống hằng ngày cứ diễn ra đều đều và bình thường như nụ cười luôn nở trên môi Changmin, như hắn vẫn ghét nụ cười đó…ghét cả đứa em trai cùng mẹ khác cha. Mỗi khi có chuyện bực tức, hắn vẫn thường xả hết lên đầu Changmin và lôi cả cha nó ra lăng nhục. Lần nào…hắn cũng chỉ nhận lại nụ cười hiền dịu từ đôi môi cong ấm áp kia. Trong sáng! Thánh thiện! Nhưng hắn chỉ càng thêm chán ghét, nụ cười của nó, ánh mắt nó và những tiếng “hyung” nó thốt ra.


Nó vẫn tự nhủ sẽ cười thật tươi, để nụ cười thể hiện tình cảm tới Yunho hyng của nó. Để nụ cười lấn át mọi tức tối và đau khổ trong lòng nó. Miệng nó nở nụ cười, lòng nó cũng vậy. Chỉ có điều vết thương lòng của nó cứ ngày một lớn và rộng ra như chính nụ cười của nó. Cười! Nó cười! Miệng nó cười! Lòng nó cười! Vết thương cười! Tưởng chừng như sắp rách toạc!



2.


Hôm nay hắn mệt và về nhà sớm hơn mọi khi. Ngả người ra ghế, châm một điếu thuốc và nhìn quanh. Không khí ảm đạm đang vây quanh lấy căn nhà. Jaejoong về quê hai ngày vì có người họ hàng ốm nặng sắp mất, nó thì đi học chưa về. Nghĩ đến nó, bất giác hắn đứng dậy và tiến về phía phòng Changmin. Suốt thời gian qua, hắn chưa từng bước vào căn phòng này. Mọi vật đều rất ngăn nắp và gọn gàng. Tường sơn xanh dịu nhẹ. Chiếc giường nhỏ đặt nơi góc phòng. Bàn học với chồng sách nằm ngay ngắn. Hiện trước mắt hắn là hình ảnh thằng bé 15 tuổi thanh tú lấp ló sau ánh đèn bàn.


Hắn lắc đầu mạnh để xua đi ảo ảnh trước mắt. Một lần nữa, đôi chân hắn vô thức bước về phía bàn học.


Nhật kí Shim Changmin


Mở từng cuốn sổ, từng trang giấy, hắn như bị lôi về quá khứ. Bắt đầu từ ngày 6 tuổi, bắt đầu biết viết, từng chữ nắn nót nhưng lại xấu tệ.


Ngày… tháng … năm


Mình đã biết viết chữ rồi! Từ nay mình bắt đầu viết nhật kí. Hôm nay mình vui lắm. Yunho hyng đi đón mình và đã hỏi cô giáo về mình. Tuy biết mẹ dặn nhưng vẫn vui. Hyung ấy phải sống xa ba, chắc buồn lắm mới ghét mình như vậy. Thế nên mình sẽ cười thật tươi để hyung vui.

….

Ngày…tháng…năm


….


Ngày…tháng…năm


Yunho hyung kêu mình học dốt. Vậy là hyung ấy cũng chịu dạy mình học rồi! Hyung đúng là người anh vĩ đại nhất thế giới!


….

Ngày… tháng… năm

….


… 7 năm sau ….


….


Ngày… tháng … năm


Hôm nay phát tang ba mẹ. Người ta nói ba mẹ chết, mình không tin, mình sẽ cười cho Yunho hyung thấy. Nhưng mình lớn rồi, sẽ ra ở riếng với Yunho hyung để ba mẹ cùng phù hộ cho Yunho hyung luôn thương mình.




Ngày…tháng…năm



Ngày tháng năm





Ngày tháng năm…



Bản thân mình đang nghĩ gì nhỉ? Yunho hyung luôn thấy chướng mắt với mình, luôn ghét mình… Vậy mình sẽ cười thật nhiều để hyung không chán




Ngày… tháng… năm

Ngày… tháng… năm



Hắn như người mộng du, đọc hết quyển này đến quyển khác. Vậy là đã 10 năm Changmin viết nhật kí… về hắn! Tất cả như nhòe dần đi… hắn khóc! [Yunho hyung, Yunho hyung]. Những dòng chữ làm hắn tê tái. Vẫn là cảnh nó gọi hắn đầy tình cảm và chân thành. Vậy mà suốt 10 năm qua, hắn chưa gọi nó lấy một tiếng “em” hay Changmin. Suốt 10 năm Changmin qua lớn lên mà không có sinh nhật, không nhận được tình thương, 10 năm chịu đựng trong đau khổ! Quệt vội giọt nước mắt, hắn xếp lại quyển nhật kí thật ngay ngắn và bước ra khỏi phòng.


Ném mạnh người trên chiếc ghế đệm, điếu thuốc hắn châm đã cháy hết. Kẹp điếu thuốc trong tay và búng nhẹ. Đoạn tàn thuốc dài rơi xuống. Có lẽ đã quá nặng nên chỉ cần một tác động nhỏ đã tan biến. Changmin về, hắn vẫn ngồi đó.


“Em chào hyung” - lại là một nụ cười. Hắn ngẩng đầu nhìn kĩ vào nụ cười đó. Nó… gượng gạo lắm!

“Changmin!”


“Dạ, hyung gọi em?” - nó ngạc nhiên, chưa bao giờ hắn gọi tên nó như thế.


“Ừm…ừm…. Lại chụp ảnh đi, bạn hyung muốn xem ảnh em”


“Dạ… hyung…” - chưa để nó nói hết câu, hắn đã lấy chiếc máy ảnh hẹn giờ đặt sẵn trên bàn kính, xích người qua một bên. Hắn và nó chụp ảnh cùng nhau, Changmin cười thật tươi. Nụ cười đầu tiên không chút thoáng buồn


___ ___ ___

*tít tít tít*


[Yoboseo?]



3.


Phòng Changmin


CHOANG


XOẢNG


Vội vã, hắn chạy vào, trước mắt hắn giờ là khung cảnh hết sức lộn xộn. Mọi thứ bể vỡ trong âm thanh trong vắt tựa nụ cười của Changmin. Nó… điên rồi!



o0o ~ Flack Back ~ o0o

“Yoboseo?”


<Thưa, anh là Jung Yunho?>

“Là tôi!”


<Chúng tôi là bác sĩ chuyên khoa thần kinh bệnh viện Seoul! Lần trước khi kiểm tra sức khỏe định kì, tôi thấy bệnh nhân Shim Changmin có đôi chút vấn đề về tâm lí. Cậu ấy có những cảm xúc bị kìm nén quá lâu và trở thành stress trầm trọng! Thời gian bất ổn tâm lý càng lâu thì càng nặng hơn. Cậu ấy có thể bùng phát bất cứ khi nào nếu nhận được hạnh phúc chưa từng có. Vậy mong gia đình hãy để ý, tránh gây xúc động mạnh cho bệnh nhân.>


“Vâng, cám ơn bác sĩ!”


Vừa tắt máy, hắn chạy ngay sang phòng Changmin vì có tiếng đổ vỡ


o0o ~ End Flack Back ~ o0o


“Changmin, em sao vậy?” - hắn hét lớn


Mọi thứ như sụp đổ trước mắt hắn khi Changmin đang nắm chặt lấy những mảnh vỡ trong tay. Chẳng lẽ chỉ chút ít tình cảm hắn dành cho nó thôi đã khiến nó xúc động tới vậy?! Nó rắn rỏi và cứng cáp lắm kia mà! 10 năm qua nó đã chịu được kia mà! Tất cả là do hắn! Hắn đang khóc… lần thứ hai.


“Yunho hyung, hyung rất thương em, hyung nhỉ? Em thương hyung lắm, em sẽ cười thật tươi để hyung vui” - nó cười khác hẳn so với mọi lần… mông lung và sặc mùi ngây dại. Nó tiếp “Yunho hyung, em vui lắm hyung, cuối cùng thì hyung cũng đã gọi em một tiếng em rồi. Là ba mẹ, ba mẹ đã phù hộ cho em. Em muốn đi cảm ơn ba mẹ. Rồi khi trở về, em sẽ lại cười với hyung!”


Nó lại cười - một nụ cười như vô tận. Không còn là nụ cười vàng tươi như nắng thu của cậu học trò. Không còn là nụ cười của Changmin, người vẫn hay đòi Jaejoong một bữa ăn sáng. Và cũng chẳng còn là nụ cười chướng mắt và toe toét nó dành cho Yunho. Chỉ còn lại một thứ được gọi nôm na là cười. Ánh mắt nó ráo hoảnh. Tim nó rỉ máu vì hạnh phúc.


Shim Changmin là em của Jung Yunho.


Hắn không biết làm gì, đầu óc quay mòng mòng mộng mị, những giọt nước mắt hiếm hoi đang xuất hiện. Thật nhẹ nhàng, Yunho ôm nó vào lòng vỗ về


“Changmin à, đừng cười nữa, khóc đi em.”


MÁU!

Changmin vồ lấy miếng sành trên sàn và lướt nó qua mạch máu nơi cổ tay. Máu chảy đều và nhiều lênh láng. Cơ thể Changmin mệt nhoài như muốn bỏ hết tất cả. Hắn ôm lấy cánh tay gầy và khóc. Máu Changmin không thể đông!


Từng giọt nước mắt Yunho cứ lăn dài, trượt nhanh trên gò má và rơi xuống cổ tay gầy. Từng giọt nước nhỏ mặn và trong suốt thi nhau sóng sánh và hòa trong từng dòng huyết dụ đỏ ám ảnh. Xót! Giọt nước mặn đắng nhỏ vào vết thương. Xót! Tất cả cảm xúc dồn nén trong suốt 10 năm qua…


Cuộc đời Changmin giống một điếu thuốc lá nhỏ…


Mạch máu đứt.


Nó kết thúc cuộc đời bằng một nụ cười. Như mọi khi....



4.


Yunho khóc ngày càng lớn. Từng giọt nước nhạt nhòa thi nhau tí tách, rơi vào khóe mắt Changmin. Suốt những năm qua… đây là lần đầu tiên có nước chảy ra từ khóe mắt nó? Nhưng đáng thương thay, đó không phải nước mắt của Shim Changmin mà là Jung Yunho.


Ngày tang nó, hắn không biết lấy ảnh thờ của nó là gì. Hắn hoảng loạn với những tấm ảnh thẻ bi thương. Changmin khi chụp ảnh cũng không cười, hay đơn giản nó không thích cười khi đó. Yunho cho người chỉnh lại tấm ảnh Changmin chụp cùng hắn!


Ngày tiễn nó đi, trời đã chuyển dần sang mùa xuân ẩm ướt, từng vũng tuyết ướt nhẹp dưới đế giầy tưởng chừng như nặng trĩu theo từng bước chân. Các nghi lễ đơn giản vừa hoàn thành, từ đầu xuất hiện con bướm cam nâu tươi sáng quấn quít bên những khóm hoa giọt tuyết người ta trồng trong nghĩa trang. Yunho bất giác giơ tay để chú bướm bám trên ngón tay dài và thì thầm.


“Nếu có kiếp sau, em hãy khóc nhé! Vì nước mắt em đẹp như những giọt tuyết. Có như vậy, hyung mới coi em là em trai.”


Bướm nhỏ như vui mừng, bay vút lên và tan dần trong màn sương trắng của buổi sáng lạnh. Ai nấy đều dõi theo cánh bướm dập dìu, lòng nguyện ước


“Hãy sống thật với cảm xúc, hãy khóc khi thấy muốn”